chap 15 : Kịch vũ trung
Du Lợi dìu Mĩ Anh vào trong chỗ mát bấy giờ mới ân cần hỏi han.
“Tiểu thư, ra đây ngắm cảnh sao chỉ có một mình?”
Mĩ Anh nhìn về phía xa xăm, nàng chú tâm vào mấy đám mây trôi lửng lơ trên bầu trời, né tránh ánh mắt của Du Lợi, chuyện của nàng chỉ muốn cất giấu trong lòng, không muốn đem ra phơi bày cho thiên hạ.
“Người đi cùng phải tâm đầu ý hợp, chi bằng tự mình hiểu mình, một mình thưởng thức không chút ràng buộc không phải sẽ tốt hơn sao?”
Du Lợi lúc nãy đi ngang thấy nữ tử không chú tâm, lời nói lại chứa nhiều ẩn ý , chắc hẳn ít nhiều nàng đang gặp chuyện không vui, trước lạ sau quen cũng muốn có chút an ủi.
“Theo cô nương ta có phải là người tâm đầu ý hợp không?”
“Ta không biết”
Mĩ Anh đáp gọn lỏn, thực sự lúc này nàng không muốn nói nhiều, chỉ muốn yên lặng tìm kiếm một chút bình tâm.
Du Lợi nghe vậy, không những không phật lòng, nhoẻn một nụ cười ý vị thâm trường, bước lại gần Mĩ Anh.
“Nếu đã không biết thì thử xem sao”
Du Lợi mặc nhiên đứng bên cạnh Mĩ Anh , hai người chẳng nói chẳng rằng câu nào, chỉ nhìn về phía xa, nơi ánh nắng đang tắt dần và ráng chiều đỏ rực với những sự chờ đợi khác nhau.
Đột nhiên phá vỡ không khí yên lặng, Mĩ Anh nói, giọng nàng thật nhỏ và trầm tư.
“Tin tưởng càng nhiều để rồi lại càng thất vọng, phải chăng nếu lúc đầu sống vô cảm sẽ không phải chịu sự tổn thương”
Du Lợi vẫn nhìn về hướng chân trời, ổn trọng nói:
“ Có câu ta thà trao đi yêu thương dù có chuốc lấy khổ đau còn hơn sống trên đời mà chẳng bao giờ biết yêu thương là như thế nào. Vốn dĩ trên thế gian, nếu tất cả mọi thứ đều bình lặng, liệu người ta có biết quý trọng những phút giây hạnh phúc không? Đắng, cay, ngọt , cũng chỉ là dư vị của cuộc sống.”
Mĩ Anh chỉ lắng nghe, trong lòng nàng như một cơn gió mát thoảng qua. Nàng nhìn xuống mặt nước xanh như ngọc bích phía dưới , yên lặng hồi lâu rồi nói:
“Cảm ơn ngươi. Xin lỗi nhưng ta phải đi trước”
Mĩ Anh cáo lưu , bóng bạch y của nàng dần khuất hẳn mà Du Lợi vẫn còn lưu luyến. Thầm hỏi nữ tử đó là ai? Đến và đi thật nhanh nhưng để lại thật nhiều ấn tượng trong đầu mình. Quả thật là nữ tử ấy rất đẹp, vẻ đẹp có thể khuynh quốc khuynh thành, nhưng sao đôi mắt đó lại đong đầy nỗi buồn, một nỗi buồn có thể làm day dứt người đối diện. Du Lợi hồi tưởng lại dáng vẻ Mĩ Anh lúc đó, bỗng chốc chỉ muốn ôm lấy nàng mà an ủi, vỗ về.
“Quận vương, Kim phu nhân cho mời người lên đại sảnh”
Tiếng Duẫn Nhi lanh lảnh. Du Lợi chỉnh trang trang phục đáp:
“Ta biết rồi”
Du Lợi vừa bước vào sảnh thì Kim phu nhân đã đích thân đi ra , đón sẵn ở cửa.
“Quận vương lần này đến phủ gia nhỏ hẹp quả là rồng đến nhà tôm”
Du Lợi nghe những lời lẽ khách sáo, cảm thấy không quen, lễ phép đáp:
“Bá mẫu là nói quá lên rồi, ai cũng biết Kim phủ đệ nhất kinh kì , rồng đến nhà tôm e là phải đổi ngược lại. Bá mẫu đừng gọi con là quận vương gì gì đó, với bá mẫu con chỉ muốn mãi là tiểu Du Lợi như trước đây thôi”
Kim phu nhân mời Du Lợi ngồi xuống ghế, sai gia nhân pha một ấm trà thật ngon. Nhìn Du Lợi thân tình:
“Vậy cũng được. Mà Du Lợi , lâu lắm rồi mới gặp con, không ngờ đã lớn tướng thế này, đâu như Nghiên Nhi vài năm nay vẫn không cao lên được tí nào”
Thái Nghiên ngồi bên cạnh nghe mẫu thân “nói xấu” mình , nét mặt nhăn nhăn, làm lơ quay sang vỗ vai Du Lợi.
“Lợi Lợi, lần này đến ngươi phải ở thật lâu còn hàn huyên chuyện cũ, sẽ đãi ngươi một chầu, không say không về”
Du Lợi hào sảng cười.
“Thái Thái , nếu vậy ngươi phải chuẩn bị thật nhiều tiền a”
Du Lợi lúc nhỏ có là bạn đồng môn của Thái Nghiên, Kim phu nhân là bá bá. Đối với Kim phủ thân thiết vô cùng. Chốc chốc, Kim phu nhân lại kéo Du Lợi về phía mình.
“Du Lợi à, Kim gia có thêm người mới, phải giới thiệu với con. Đây là nghĩa nữ của ta”
Du Lợi nhìn về phía tay Kim phu nhân. Gạt bức rèm , một bạch y nữ tử dáng điệu uyển chuyển ôn nhu bước ra. Nữ tử ấy vừa ngước đầu lên , Du Lợi đã nhận ra đó là nữ nhân trên cầu đá hôm nào, hóa ra là nghĩa nữ Kim gia, hèn gì tư chất và dáng vẻ đều khác người.
“Mĩ Anh vốn là tiểu thư của Hoàng phủ. Trở thành nghĩa nữ của ta và sớm được ban hôn ước với Thái Nghiên”
Du Lợi nghe chữ “ ban hôn ước với Thái Nghiên”, bỗng dưng trong lòng một cơn đau nhói. Hóa ra nàng là “hoa đã có chủ”, Du Lợi thầm tiếc nuối xen lẫn vui mừng cho bạn của mình có được mĩ nhân.
“Thái Nghiên, vậy mà ngươi không sớm giới thiệu với ta. Hoàng tiểu thư đây đúng là danh bất hư truyền, Thái Nghiên lần này là ngươi có phúc thật rồi. Ta cũng xin chúc mừng”
“Ta sẽ không lấy Mĩ Anh”, Thái Nghiên nói, giọng bất cần.
Chuyện kinh thiên động địa như vậy, nói ra lúc đang có khách quý , Kim phu nhân lẫn Du Lợi đều giật mình nhưng lại cho rằng Thái Nghiên đang nói đùa không đúng lúc nên cũng làm lơ, coi như chưa nghe gì . Kim phu nhân gạt sang chuyện khác:
“Nghiên Nhi, Du Lợi mới đến chưa lâu, con hãy dẫn quận vương đi thăm thú Kim gia đi”
Thái Nghiên đưa Du Lợi đi. Lời nói lúc nãy chỉ có Mĩ Anh nàng là hiểu rõ. Thái Nghiên có thể nói trước nhiều người như vậy, chẳng lẽ không muốn giữ chút thể diện cho nàng? Chẳng lẽ đã tuyệt tình đến vậy?
Mĩ Anh vẫn phải giữ cái dáng vẻ đoan trang, mặt mũi tươi cười. Có ai biết được trong lòng nàng những vết thương chưa kín miệng cứ ngày một, ngày một đan vào nhau, giày xéo nhân tâm của nàng không?
Mấy ngày nay Mĩ Anh đều như người mất hồn, ngay cả thêu thùa vốn là đã thành kĩ xảo cũng để kim đâm vào tay.
Nàng cứ đi dạo, thơ thẩn trong biệt uyển. Trời đổ mưa cũng không thiết bảo trọng thân thể , chỉ đứng trân trân giữa sân.
Hà Lạp thấy vậy không khỏi xót xa, chạy lại níu tay áo nàng.
“Tiểu thư, vào nhà thôi, trời mưa rồi”
Mĩ Anh nhìn Hà Lạp, ánh mắt vẫn vô hồn.
“Ta muốn ở đây. Muốn xem thử Thái Nghiên có cảm thấy chút đau lòng nào không?”
Mĩ Anh cảm thấy mắt mình nhòe đi, lại là nước mắt rơi xuống?
Nước mắt của nàng, đến bao giờ sẽ có thể ngừng rơi?
Bao nhiêu lần nàng cố gắng xóa đi cái tên đó ?
Nhưng mỗi lần như vậy chỉ là mỗi lần cái hình ảnh Thái Nghiên lại càng hằn sâu vào trái tim nàng, khiến cho nàng cảm thấy đau đớn và khổ sở.
“Tiểu thư , tiểu thư đừng hành hạ bản thân mình nữa”
Hà Lạp nói , cổ họng nghèn nghẹn. Chuyện của Thái Nghiên và tiểu thư nữ tì chỉ lờ mờ chưa hiểu rõ nhưng nhìn thấy tiểu thư đày đọa bản thân, Hà Lạp cũng cảm giác như đau đớn nhiều phần.
“Tiểu thư, nếu tiểu thư không vào thì em cũng không vào”
Mĩ Anh chỉ lặng lẽ lắc đầu.
Hà Lạp biết tiểu thư đối với mình xưa nay hạ nhân nhưng lại coi như thân nhân, đã có lần tiểu thư còn nhận đòn thay cho mình, Hà Lạp đã nói đến nước này nhưng tiểu thư vẫn không hề xoay chuyển thì chỉ còn duy nhất một cách, muốn chữa tâm bệnh phải tìm ra nguyên nhân, thế tử gia, nữ tì thầm nhủ nhất định phải tìm thế tử gia.
“Tiểu thư, hãy đợi em một chút”
Hà Lạp chạy vội vàng chạy đến thư phòng. Thái Nghiên đang họa, vẫn là những nét vẽ sinh động , thanh thoát chỉ khác là toàn bức tranh chỉ mang một sắc màu ảm đạm. Tranh là người, người cũng là tranh, cái tâm thể hiện trong tranh còn chân thực hơn cái xúc cảm biểu lộ bên ngoài.
Hà Lạp hớt hải nói:
“Thế tử gia, tiểu thư ở trong hậu viện, trời mưa, người nhất định không chịu vào”
Thái Nghiên vẫn tiếp tục vẽ , lãnh đạm hỏi:
“Vậy thì liên quan gì đến ta?”
Hà Lạp tuy thân phận thấp kém, nhưng nghe Thái Nghiên tỏ vẻ phụ bạc với Mĩ Anh như vậy, nộ khí đại phát, bỏ qua lễ nghĩa chủ tớ.
“Tiểu thư ốm dậy chưa lâu , nếu bây giờ dầm mưa, ắt sẽ lâm bệnh. Người có thể bỏ mặc như vậy, thật có khác gì kẻ......vô trách nhiệm”
Hà Lạp bước ra khỏi căn phòng, chân vừa đi vừa dậm thình thịch.
Thái Nghiên nhìn bức tranh, lặng lẽ một tiếng thở dài.
Mĩ Anh đứng trong sân của hậu viện. Nàng đợi Thái Nghiên nhưng trời không đợi nàng. Gió lạnh và mưa bắt đầu rơi, cứ vô tình thấm ướt vai áo.
Chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là phải chờ đợi đến bao giờ?
Mĩ Anh cứ đứng đó, đột ngột mưa không còn rơi vào người nàng nữa, bóng chiếc ô của ai đó ngả về phía nàng.
“Nghiên” , Mĩ Anh đã nghĩ như vậy, nàng hồ hởi quay lạ.
“Du Lợi”
Tiếng Mĩ Anh cất lên ngạc nhiên, Du Lợi lại gần hơn nữa, thoáng nhìn nàng :
“Trời mưa , đứng ở đây sẽ ướt mất”
“Ta muốn đợi Thái Nghiên..”
Nhìn thấy Mĩ Anh thất thần tiều tụy như vậy, Du Lợi không khỏi thương xót.
“Nàng đợi ở đây, e rằng người chưa tới thì nàng đã lâm bệnh rồi”
“Không, nhất định ta phải đợi cho đến lúc Thái Nghiên ra mặt. Nếu không phải hôm nay , thì là ngày mai, không phải ngày mai , thì sẽ là cả đời, để xem lòng dạ hắn sắt đá đến thế nào?”
Nhìn thẳng vào mắt Mĩ Anh, Du Lợi to tiếng như muốn thức tỉnh Mĩ Anh khỏi cơn mộng mị.
“Có đáng để nàng phải làm như vậy không?”
Mĩ Anh đôi mắt đỏ hoe rưng rưng , nàng bấu chặt lấy cánh tay Du Lợi như mất đi lý trí .
“Tại sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao Thái Nghiên lại đùa giỡn với ta như vậy, mang ta đến thiên đường và lạnh lùng đẩy ta xuống địa ngục”
Du Lợi nhìn Mĩ Anh, lại cảm thấy thương xót , tức giận nói:
“Nếu nàng hận hắn thì nàng hãy sống thật tốt , thật vui vẻ để hắn biết mình chẳng là cái gì cả, phải hối hận đã phụ nàng, đó mới là cách trả thù tốt nhất”
Mĩ Anh ngước nhìn Du Lợi, ánh mắt nàng lúc này tuy bi lụy nhưng hết sức tỉnh táo , không có chút nào mộng mị.
“Ta không hận Thái Nghiên, ta chỉ hận là đã yêu hắn quá nhiều”
Một giọt nước mắt trong như pha lê trên khuôn mặt thanh tú của Mĩ Anh rơi xuống , như rơi xuống tận đáy lòng Du Lợi. Không kìm được lòng mình, Du Lợi đem nàng ôm vào vòng tay thật chặt như muốn an ủi.
“Nàng ...thực ngốc nghếch...”
Mĩ Anh lúc này không có chút sức lực, nàng cũng để mặc cho Du Lợi ôm mình, căn bản trái tim nàng đã lạnh lẽo lắm rồi, nàng cũng muốn được chút sưởi ấm, muốn được dựa vào ai đó, Du Lợi và nàng, tồn tại ở giữa chính là sự đồng cảm.
Ở xa xa phía sau, một bóng người bạch y nãy giờ chỉ trầm mặc đứng nhìn.
Chiếc ô trên tay Thái Nghiên rơi xuống.
Mưa rơi.
Nước mưa những ngày gần đông có khác gì băng đá, khuôn mặt trắng trẻo của Thái Nghiên tái đi vì lạnh .
Mưa tiếp tục rơi nặng hạt, quất vào da thịt ran rát.
Nước mưa , tại sao lại có vị mặn thế này?