Soshivillage

Would you like to react to this message? Create an account in a few clicks or log in to continue.
Soshivillage

House of Nine

Top posters

Mèo♥TaeNy♥Chíp (1165)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
Jody♥ (1081)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
Chíp♥Suzy (973)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
iu yoona (949)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
Mều Ngố (833)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
♥[K]hìn.3b[Y]♥ (771)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
Tổng Giám Corie (728)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
 (702)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
♥Jung♥SNSD♥ (692)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 
Honey (556)
[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_left[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Bar_right 

2 posters

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    seobabo
    seobabo
    SUBBER
    SUBBER


    WARN :
    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Right_bar_bleue

    I AM A : Male Bài đã đóng góp : 234
    Pinkle : 504
    Càm Tạ : 14
    Age : 24

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by seobabo 2012-01-14, 23:50

    Author: Camine

    Pairing: SeoRi a.k.a YulHyun

    Rating: PG-13.

    Category: Romance, Supernatural.

    Warnings:trên 13t






    Secret



    [You must be registered and logged in to see this image.]



    Prologue



    “Đến rồi sao?” Bằng giọng bình tĩnh, bà ta hỏi tôi. “Đưa tôi đi đi…”

    “Nó sẽ giúp ích cho người…”



    ---


    Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống của mình đã đầy đủ?

    Không, tôi vẫn còn thiếu…

    Tình người và tình yêu…



    ----

    Cảm giác được sống sau nhiều tháng năm chưa chết quả thật rất thú vị. Tôi lại có thể cảm nhận được cuộc sống một cách toàn vẹn nhờ có em…


    Last edited by seobabo on 2012-01-16, 15:58; edited 2 times in total
    seobabo
    seobabo
    SUBBER
    SUBBER


    WARN :
    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Right_bar_bleue

    I AM A : Male Bài đã đóng góp : 234
    Pinkle : 504
    Càm Tạ : 14
    Age : 24

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty Re: [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by seobabo 2012-01-14, 23:59

    Chapter1



    ---




    Sống cô độc, chỉ với chính mình…chứng kiến bao nỗi đau của nhân loại, trải qua biết bao cuộc bể dâu và vẫn chỉ còn chính mình. Tôi nhìn cuộc đời với ánh mắt chán chường…

    Tôi chu du khắp nơi, một cuộc sống đầy đủ muốn gì được nấy, không lo không nghĩ…

    Đi một vòng quanh thế giới và tôi lại quay trở về đây… Cảm giác thân quen tràn về nhưng lại thấp thoáng sự xa lạ khôn cùng.

    Tôi nhìn thành phố nơi mình sinh ra bằng con mắt ngạc nhiên, tiếng Hàn trở nên lạ lẫm dù tôi vẫn hiểu mọi người nói gì…

    Biết bao con người đồng hương lướt qua chính mình, tôi chẳng nhớ được ai, cả những con đường cũng không quen thuộc với tôi… Nó thay đổi theo từng thập niên và tôi đã rời đi bao lâu rồi, tôi chẳng thể nào nhớ được nữa.

    Nhà cửa thưa dần và con đường rộng ra… tôi đã ra đến ngoại ô, không gian thoáng đảng làm tôi dễ chịu, mùi của hoang sơ, những ngày tháng mà tôi sinh sống ở nơi này, cũng là mùi hương này…

    Tôi tìm đến một căn nhà trong rừng, căn nhà mà tôi đã dựng nên cách đây hơn 30 năm… Bình yên nghỉ ngơi và tôi tận hưởng sự quen thuộc đang dần tràn về theo dòng kí ức kéo dài hơn 300 năm qua.

    Hơn ba ngày bình yên sống trong căn nhà của mình, tôi bắt đầu cảm thấy cơn đói đang trỗi dậy, các giác quan đang trở nên yếu dần đi…

    Đã đến lúc rồi…

    Bước ra khỏi nhà và tôi tìm đến mùi hương hấp dẫn đó, ở khoảng cách gần nhất…

    Một kẻ ăn mày, ốm yếu và đói rách.

    “Đến rồi sao?” Bằng giọng bình tĩnh, bà ta hỏi tôi. “Đưa tôi đi đi…” Nụ cười mệt mỏi bừng lên sự mừng rỡ, “hãy dùng tôi thỏa mãn cơn đói của người…”

    “Bà biết tôi?”

    “Ta đã sống hơn 100 năm trên cuộc đời này, và ta hiểu quá rõ giống loài của người…” Bà ta run rẩy đứng dậy rồi quỳ mọp xuống dưới chân tôi.

    Tự hỏi bà ta là ai lại hiểu rõ được tôi, nhưng cơn đói lại ập đến, cổ họng tôi đau rát như có lửa nung và nó cần thứ chất lỏng tanh thơm đó để làm dịu lại. Bà ta đặt vào lòng bàn tay tôi một sợi dây chuyền bạc và tự dùng một vật nhọn cắt đứt cổ tay của mình.

    “Nó sẽ giúp ích cho người…”

    Tôi nhận lấy hai thứ bà ta đưa cho mình, và đôi mắt bà ta dại đi, cả người gục xuống mặt đất, vẫn còn nụ cười mãn nguyện trên gương mặt.

    Đúng lúc tôi vừa hoàn thành bữa ăn thì có tiếng chân người đi vào cái chòi gỗ nhỏ bé, tôi lao thật nhanh khỏi đó và giữ một khoảng cách vừa đủ để mình có thể quan sát được sự tình hình.

    Nổi bật giữa khung cảnh hoang sơ xung quanh, cô gái đó xuất hiện như một thiên thần, mái tóc màu nâu hạt dẻ bay nhẹ trong làn gió. Mùi hương của em thanh khiết và nhẹ nhàng.

    Như đánh mất linh hồn mình một lần nữa. Tôi ngẩn ngơ ngắm nhìn em. Quên mất cả chuyện gì đã xảy ra, cho đến khi tiếng nấc của em vang lên và em ôm lấy thân xác của bà cụ đó thì tôi mới biết. Em đang khóc cho bà ấy, từng giọt nước long lanh rơi xuống…

    Chìm đắm trong việc ngắm nhìn em, nhưng rồi tôi chợt phát hiện ra mình đã giết chết một người và làm cho em đau buồn.

    Đặt bà cụ nằm lại ngay ngắn và em lầm rầm vài câu kinh thánh.

    Bước theo em trên con đường vắng vẻ, trông em thật cô đơn…

    Tôi tự hỏi, liệu cuộc sống hơn 4 thế kỉ của mình đã đầy đủ?

    Không, tôi vẫn còn thiếu…

    Tình người và tình yêu…


    .


    .


    .


    Con đường cứ kéo dài mãi và tôi cứ lặng lẽ bước theo em. Một con người đi qua một quãng đường như thế trong câm lặng và tiếng thút thít một mình. Và tôi ngắm nhìn con người đó...

    Là do tôi đã quá cô độc và nhìn nhận con người qua con mắt bàng quan lạnh lùng để ko thấy được sự tốt đẹp của họ. Hay là bản chất ích kỉ và tàn nhẫn chiếm phần lớn con người và những người như em chỉ là hy hữu?

    Đẹp tựa một thiên thần, tôi mãi bước theo em mà quên không chú ý rằng mình đang đi đến đâu, cho đến khi tôi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ và ngẩng đầu lên.

    Tôi cười, trớ trêu thay khi mà tôi lại quay về nơi này. Nơi mà tôi đã ra đi sau khi giết chết những kẻ đã hành hạ tôi suốt tuổi thơ con người.

    Em sà ngay vào lòng vị sơ già và khóc nấc lên vì cái chết của bà cụ kia. Những đứa trẻ trong tu viện thấy em khóc liền chạy đến xúm quanh em hỏi han.

    Và rồi tôi chợt phát hiện ra một điều thật ngang trái... Em là nữ tu, niềm tin của em vào đấng tối cao là vô hạn, và sự căm thù của em đối với giống loài của tôi cũng vô hạn như niềm tin của em vậy...

    Tuy biết là thế, nhưng tôi vẫn mặc định cho bản thân mình rằng… em khác họ, khác những con người đã nhẫn tâm ngược đãi một đứa trẻ vì nó lỡ mang trong người dòng máu của giống loài cao quý, bất tử... Vì mẹ của nó là ma cà rồng...

    Suốt hơn 400 năm tôi vẫn không quên được cái đêm kinh hoàng bọn cuồng giáo đã dùng roi da quật vào người tôi và chúng muốn thiêu chết tôi...

    Nếu không phải bản năng của bản thân bộc phát thì có lẽ tôi đã chết trong đám lửa điên cuồng hôm đó rồi...

    Tôi bỏ lại cánh cửa gỗ với hình ảnh em, vị sơ già và đám nhóc ở đó... Đi về phía sau tu viện, tìm đến căn phòng mà mình đã ở khi nhỏ...

    300 năm, và kiến trúc thuần tuý đã bị thay đổi ít nhiều, nhưng chung quy vẫn là như thế.

    Một tu viện được xây dựng vào những năm đầu tiên khi Thiên Chúa giáo du nhập vào Hàn Quốc, thời cuồng tín của bọn ngu muội...

    Bước vào căn ngục tối mục nát, và tôi phát hiện rằng nó không mục ruỗng như tôi nghĩ...

    Mày có nhớ tao không? Kwon Yuri đã trở lại rồi đây...

    Cái cột sắt mà bọn chúng đã trói tôi vẫn ở đó...

    Vẫn là nỗi kinh hoàng suốt bao năm qua với tôi...

    -------------------
    ♥[K]hìn.3b[Y]♥
    ♥[K]hìn.3b[Y]♥
    True S♥NE
    True S♥NE


    WARN :
    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Right_bar_bleue

    I AM A : Male Bài đã đóng góp : 771
    Pinkle : 902
    Càm Tạ : 34
    Age : 26

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty Re: [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by ♥[K]hìn.3b[Y]♥ 2012-01-15, 14:15

    - mời bạn edit lại phần giới thiệu fic của mình cho đầy đủ hơn. sau 1 ngày nếu vẫn chưa edit lại bạn sẽ bị warn
    seobabo
    seobabo
    SUBBER
    SUBBER


    WARN :
    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Right_bar_bleue

    I AM A : Male Bài đã đóng góp : 234
    Pinkle : 504
    Càm Tạ : 14
    Age : 24

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty Re: [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by seobabo 2012-01-15, 14:24

    Chapter 2





    Đi vào khu vườn và ngắm nhìn sự thay đổi của vườn cây 300 năm sau vụ cháy do chính cô gây nên, con đường lát sỏi ngoằng ngoèo vẫn như thế, chỉ có số lượng và loại cây là thay đổi.

    Thoảng trong không khí một mùi hương quen thuộc làm Yuri dừng lại, và trên gương mặt vô cảm nhoẻn nụ cười. Yuri bước nhanh về phía hàng rào gỗ...

    Dưới bầu trời đêm đầy sao, Yuri như một bóng ma lướt nhanh qua những hàng cây và cuốn theo thứ sát khí quỷ mị.

    Chỉ trong nháy mắt, một dáng người xuất hiện, mái tóc màu nâu hạt dẻ bay nhẹ trong gió, quyện theo mùi hương mà Yuri say mê.

    Bước chậm rãi, Yuri đi về phía cô gái đó. Họ vô tình đụng vào nhau, và cô gái chới với, đưa tay giữ lấy, kéo vào vòng tay mình.

    "Ơ xin lỗi..." Ngay khi vừa lấy lại được thăng bằng, giọng nói nhẹ nhàng đó vang lên, như một âm vang dịu dàng.

    "Không sao." Yuri mỉm cười, giọng nói dịu đi.

    Cô gái kia thoáng bất động khi trông thấy Yuri, làn da ngăm đen khoẻ mạnh, đôi mắt màu đen thoáng ánh đỏ như dung nham, sắc lạnh, chóp mũi hơi hếch và mái tóc đen dài xoã tung che một phần nụ cười ngạo nghễ. Nét vương giả của hàng thế kỉ về trước hiện rõ qua từng đường nét sắc sảo trên gương mặt.

    "Chị..." cô bé lúng túng, gương mặt ửng hồng.

    "Tôi từng là cô nhi của nơi này, chỉ là về thăm lại nơi xưa thôi." Nhoẻn miệng cười, nhưng chất giọng băng lạnh lẫn khuất sự căm giận.

    "Em là Joo Hyun, Seo Joo Hyun..." cô bé vừa dứt lời, một thứ gì đó quấn lấy chân Yuri, cô nhìn xuống chân mình.

    "Kerokie~ không được." Joo Hyun liền ngăn cản con chó ngửi Yuri và gầm gừ với cô.

    "Không sao, tôi đi đây." Yuri buông tay mình khỏi vai Joo Hyun rồi quay đi lướt qua cô bé.

    Vẻ mặt của Yuri liền thay đổi ngay khi vừa đi lướt qua Joo Hyun, vẻ lãnh đạm điềm tĩnh liền bị thay bằng sự nao núng. Có cái gì đó không ổn.


    .


    .


    .



    Sự thánh thiện trong đôi mắt đó làm dao động tâm hồn tôi, quá ấm áp dành cho một người lạ mặt và quá hồn nhiên cho cuộc sống này.

    Đột nhiên tôi lại muốn bảo vệ cô bé đó... Bất kể chuyện gì xảy ra. Tôi muốn dùng tất cả quyền năng bất tử của mình để giữ cho cô bé đó luôn an toàn.

    Tôi không thể luôn ở bên cạnh cô bé... Sẽ rất nguy hiểm. Phải có một thứ gì đó thay tôi làm điều đó. Một thứ bất tử và mạnh mẽ.

    Kerokie~

    Con cún tinh lanh với bộ lông trắng... Nếu thêm một chút hung tợn và sức mạnh...

    Nghĩ là làm, tôi quay vụt về tu viện, và đúng như dự đoán, con chó phát hiện được sát khí, mùi hương của ma cà rồng từ người tôi.

    "Xin lỗi mày, nhóc con. Nhưng tao cũng không biết tại sao tao phải làm thế này..." Tôi bắt lấy con chó và nhanh chóng đưa nó về nhà mình.

    Ban quyền năng bất tử và sức mạnh cho một sinh vật sống không hề khó... Chỉ khó là phải làm sao thuần phục nó để nó không giết người tuỳ tiện.


    .


    .


    .


    Ngày hôm sau, vẫn là buổi tối khi nắng đã tắt... tôi quay lại nơi đó và vẫn là em nhìn tôi với ánh mắt ngại ngùng lo lắng. Vẫn tông trúng vào tôi và em tìm con vật đã bị tôi bắt cóc đêm qua.

    Đôi mắt em đỏ hoe dưới màn mưa nặng hạt, và mái tóc em cũng bết nước, cái lạnh khiến cho cơ thể em run lên từng đợt.

    Cái lạnh này chẳng sá gì với cái lạnh tôi phải chịu khi đói. Cơ thể như rã rời và lạnh cóng, khó chịu, lúc nào cũng phải kiềm chế sát ý.

    “Sao lại chạy giữa trời mưa như vậy?” Tôi đẩy cô bé ra và nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu, long lanh nước… Là nước mưa, hay nước mắt?

    “Kerokie~” Giọng em nghẹn lại.

    “Vào trong đi.” Choàng cái áo khoác của mình qua người em và kéo sát em vào lòng mình, chạy thật nhanh vào trong dãy hành lang xây bằng đá.

    “Loài chó rất khôn, nó sẽ tự biết tìm chỗ trú mưa thôi. Đừng bao giờ chạy dưới mưa như thế nữa, nguy hiểm lắm.” Không biết vì cái lí do gì mà tôi lại nói nhiều như thế, có còn giống tôi không chứ?

    “Còn chị, unnie. Tại sao chị lại đi dưới mưa?” Em tự vòng tay ôm lấy chính mình rồi ngẩng lên hỏi tôi.

    “Tôi thích mưa…”

    Mưa làm tôi thấy mình bớt cô đơn và nếu tôi ở trong nhà khi mưa tôi sẽ cảm thấy mình bị làm phiền.

    “Unnie, chị tên gì?”

    “Yuri.” Tôi đáp mà cũng không rõ là em có nghe thấy hay không.


    .


    .


    .



    Sau ngày hôm đó thì Yuri dường như biến mất tăm, Joo Hyun thì ngày nào cũng đi dạo ở sau vườn hòng gặp lại con người bí ẩn đó. Hai lần gặp mặt Joo Hyun đều bị ánh mắt sắc lạnh của Yuri làm cho sững người, ánh mắt như mang một thứ ma thuật kì lạ làm cho cô không tài nào thoát khỏi những ánh nâu đỏ trong đôi mắt đó. Cả vòng tay ấm áp đã kéo cô vào che cơn mưa lạnh.

    Từ cách nói chuyện đến phong thái đều khiến cho Joo Hyun nghĩ rằng Yuri không phải con người của thế kỉ này, cứ như một người đến từ thời đại xa xưa nào đó. Sự ngạo mạn trong ánh mắt và cách phát âm tiếng Hàn hoàn toàn không giống những con người bây giờ. Nhưng tất cả những gì làm Joo Hyun ấn tượng nhất lại chính là sự khác nhau giữa cách hành xử lạnh lùng và giọng nói ấm áp của Yuri. Nó như chất chứa một nỗi buồn và che đi một con tim run rẩy sợ hãi.

    Đột nhiên Joo Hyun lại muốn khám phá tâm hồn con người đó, người làm cho Joo Hyun bị hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên bởi những ánh đỏ hung hiểm trong đôi mắt nhưng lại rất dịu dàng trong cư xử.

    Một loạt âm thanh của móng vuốt cào trên nền đất sỏi rầm rập vang lên, Joo Hyun vừa quay lại thì một cái bóng màu trắng nhảy chồm lên ngang người cô.

    Loạng choạng lui về phía sau thì một cánh tay vòng qua eo và giữ cô lại.

    “Kerokie~” Joo Hyun mừng rỡ ôm lấy chú chó đang vẫy đuôi trước mặt mình, rồi cô nhìn về phía mà cánh tay kia đã ôm lấy cô thì trông thấy Yuri. Vẫn ánh mắt đó và vẻ mặt vô cảm đó, nhưng đây là lần đầu tiên Joo Hyun nhìn thấy Yuri vào ban ngày.

    Vẫn những thứ quần áo tối màu, nhưng dưới ánh nắng thì Yuri rất lạ. Màu mắt của cô gái da ngăm kia lại trở thành ánh nâu, vẫn thấp thoáng màu đỏ.

    “Yuri-unnie…” Ngập ngừng trước sự gặp mặt đường đột này, Joo Hyun vẫn không buông tay khỏi con chó màu trắng, tay cô vùi sâu trong lớp lông dày của nó.

    “Kerokie, sau này không được đi bậy nữa đấy.” Yuri đưa tay xoa đầu con chó và nó le lưỡi ngoắc đuôi đáp lời.

    Joo Hyun không hề để ý rằng tận sâu trong đôi mắt màu đen sẫm của con chó cũng thoáng ánh đỏ như đôi mắt của Yuri, và con chó đã lớn quá nhanh sau mấy ngày mất tích.

    “Chị tìm thấy nó sao unnie?” Ngạc nhiên, rõ ràng thái độ của con chó đối với Yuri hôm nay rất lạ, cứ như thể Yuri cũng là chủ nhân của nó vậy.

    “Ừm, ở bìa rừng, nó đang xé xác một con mèo rừng, nhờ cái vòng cổ này nên mới biết được là nó.” Yuri luồn tay vào lớp lông dày của con chó, tay cô khẽ chạm tay Joo Hyun, cô bé rụt tay lại và Yuri mỉm cười. “Kerokie.” Yuri chỉ vào miếng kim loại trên vòng cổ của con chó.

    “Cám ơn chị, unnie.”

    “Để cho cô chủ của nó khỏi phải chạy trong mưa chỉ vì tìm nó thôi.” Yuri thoáng cười…

    Con chó đột nhiên đứng phắt dậy và chạy vào trong hành lang, để lại Yuri và Joo Hyun.

    “Chúng ta có thể đi dạo không..."
    seobabo
    seobabo
    SUBBER
    SUBBER


    WARN :
    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Left_bar_bleue0 / 1000 / 100[FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Right_bar_bleue

    I AM A : Male Bài đã đóng góp : 234
    Pinkle : 504
    Càm Tạ : 14
    Age : 24

    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty Re: [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by seobabo 2012-01-16, 15:58

    Chapter3







    “Chúng ta có thể đi dạo không, đã quá lâu tôi không trở về đây, có lẽ tôi cần một người hướng dẫn"


    .

    .

    .


    Tôi đề nghị đi dạo, em đồng ý và nắm lấy tay tôi, đứng dậy.

    Chạm vào em cho tôi một cảm giác rất lạ, rất…sống. Tôi cảm nhận được sự sống tràn trề trong cơ thể em, dù em rất mỏng manh và có thể bị tổn thương vì bất cứ thứ gì. Nhưng tôi vẫn cảm thấy sức sống rất thật ở em, không phải là một cơ thể bất lão bất tử như tôi, chỉ có được vẻ đẹp quỷ mị của giống loài mình. Tôi giữ chặt tay em một lúc, em cũng không ra vẻ gì là cảm thấy phiền phức, ngược lại em lại đứng như trời trồng và nhìn tôi.

    “Mặt tôi…có dính gì à?”

    “Ơ, không ạ.” Em lúng túng quay đi, tôi có thể thoáng thấy mặt em ửng hồng. “Unnie, chị muốn đi đâu?” Em bước đi về phía trước và tôi không thể ngăn mình bật cười trước sự ngây ngô của em được.

    Tôi tiếp tục theo sau em cho đến khi em phát hiện ra rằng mình đã bỏ rơi người cần được dẫn đường ở phía sau.

    “Yuri-unnie, chị bao nhiêu tuổi?” Đột nhiên em dừng lại và quay đầu nhìn tôi. Ánh nắng mặt trời từ phía xa làm lóa ánh nhìn của tôi.

    Tôi bao nhiêu tuổi?

    “Hai mươi…hai…” tôi ngập ngừng. Tôi đã 22 tuổi bao lâu rồi?

    “Vậy là em nhỏ hơn chị 2 tuổi.” Em mỉm cười. Màu tóc của em trở nên nhạt hơn trong ánh nắng, một vẻ đẹp kì lạ. Đôi lúc ngây thơ, khi lại sắc sảo… nét đẹp của giống loài chúng tôi sao lại hiện hữu ở một con người như em?

    “Em…ở đây bao lâu rồi?” Tôi nhớ lại chính mình, năm tôi 20 tuổi cũng là khi tôi phát hiện ra mình có một người mẹ là ma cà rồng. Và cũng từ đây tôi phải chịu cuộc sống bị hành hạ như thể chính mình là ma cà rồng…

    Và bây giờ… tôi là ma cà rồng…như những gì bọn chúng muốn…

    “Từ khi mới sinh em đã bị bỏ tại đây rồi…” Giọng em thoáng buồn nhưng nét mặt tuyệt nhiên không đổi, vẫn tươi cười mà nụ cười phảng phất cái buồn xa xăm.

    “Chúng ta cùng cảnh ngộ…” Tôi bước nhanh lên và đi ngang hàng với em. Tuy cùng cảnh ngộ, nhưng em không có hoàn cảnh của tôi, em không có người mẹ là ma cà rồng, người em không có mùi hương đó.

    Chúng tôi đi dạo và đến một bờ suối rực ánh nắng vàng, sáng nhưng không *** gắt… mặt trời đã lên cao… Đã rất lâu tôi mới xuất hiện trước mặt con người dưới ánh nắng.

    Ngã người lên một tảng đá, cái mát lạnh của nó khiến tôi dễ chịu. Bất giác tôi mỉm cười…

    “Unnie…” Tôi nghe tiếng em gọi và hướng ánh mắt mình về phía em. “Sao chị không cười?” Em bỏ giày ra và bước xuống dòng suối trong vắt.

    “Sao cơ?” Câu hỏi của em khiến cho tôi chợt nhớ lại mình vừa làm gì… Tôi đã cười, tự mỉm cười với mình, rất thoải mái…

    “Chị cười…rất đẹp.” Tôi không thể nào ngăn bản thân cười được. Mỗi khi ở bên cạnh em thì dường như mọi cảm xúc của tôi đều trở nên nổi loạn, tôi không thể kiềm chế được. Rất lâu rồi tôi mới biết được rằng mình còn có thể cười như thế này.

    Tôi cởi bỏ áo khoác và giày, cũng bước xuống dưới dòng suối trong lành với em. Tôi không thể cảm thấy nhiệt độ của nước, nhưng tại sao tôi lại cảm nhận được em, làn da mềm mại và hơi thở nóng ấm, thân nhiệt ôn hòa và mùi hương ngọt ngào rất con người.

    Chỉ có mỗi em mới khiến tôi cảm thấy như vậy được, tại sao?

    Dòng nước táp liên tục lên da tôi và tôi chỉ biết như thế, không có cảm giác gì khác ngoài việc biết rằng nước đang táp vào da tôi như đập vào mỏm đá rồi lại lui ra. Mãi suy nghĩ, em đã đi ra đến giữa con suối bằng cách bước trên những tảng đá rêu phong trơn trượt.

    Tôi bước theo em, từng bước một, đột nhiên ngớ người ra ngắm em từ khi nào cũng không hay.

    Cách em vui vẻ đùa với làn nước trong vắt dưới chân khiến tôi tiếc nuối cuộc sống con người.

    Tôi hoài niệm nó… Nhưng tôi cũng cảm thấy vui vì em đang sống cuộc sống đó một cách đúng đắn… Không giống như những thứ con người đó…

    “Hyunie…” Đột nhiên tôi lại gọi em như thế.

    Em quay lại và mỉm cười nhìn tôi, một làn gió nhẹ thổi tung mái tóc của em, chợt bật cười. Em đưa tay về phía tôi, bước đến nắm lấy tay em, và tôi lại cảm thấy mình được sống.

    Cảm giác được sống sau nhiều tháng năm chưa chết quả thật rất thú vị. Tôi lại có thể cảm nhận được cuộc sống một cách toàn vẹn nhờ có em…

    Tôi bước theo em từng bước một, cái lạnh của nước và gồ ghề của đá dưới chân, tôi cảm nhận được nó qua từng phản ứng của em. Những lần em suýt ngã đều siết thật chặt tay tôi, tôi cảm nhận được sự sợ hãi nhưng cũng thấy được sự tin tưởng của em đặt vào mình.

    Sợ, lâu rồi tôi mới cảm nhận được nỗi sợ của con người. Và cũng là lần đầu tiên tôi cảm thấy có người đặt niềm tin vào mình, chỉ sau vài lần gặp mặt và nói chuyện chưa đến 10 câu.

    “Em thích đến đây à?” Tôi hỏi, Đến gần bờ bên kia của con suối hơn và em bước lên bờ cỏ xanh mướt…

    “Nó làm cho em có cảm giác mình là một phần của thiên nhiên…”


    .

    .

    .



    Joo Hyun dừng bước và quay mặt về phía Yuri trong khi cô gái kia vẫn bước tiếp về phía trước. Một đụng chạm tình cờ, chóp mũi của Yuri cọ nhẹ vào gò má của Joo Hyun, và cánh tay của cô liền vòng quanh eo người đối diện giữ cho cả hai khỏi ngã.

    Như bị thôi miên trước tình cảnh hiện tại, Joo Hyun cứng người và ánh mắt cô chỉ chằm chằm nhìn vào gương mặt đang ở ngay sát trước mặt mình, chóp mũi của họ dường như đã chạm vào nhau, hơi thở của đối phương phả nhẹ lên môi người còn lại.

    “Có sao không?” Giọng Yuri vang lên, ấm và nhẹ, hơi thở quyến rũ của ma cà rồng làm cho tim Joo Hyun lạc nhịp. Bất giác cô đưa tay chạm vào gương mặt đối diện mình, từ ngày gặp mặt, Yuri vẫn là một điều bí ẩn đối với cô.

    Người còn lại cũng chẳng phản ứng với động chạm đó của Joo Hyun, những gì cô ấy làm lúc này là nhìn Joo Hyun bằng ánh mắt dịu dàng, với một thứ cảm xúc kì lạ mà có thể là cả cuộc đời bao nhiêu thế kỉ cô gái đó vẫn chưa nếm thử…

    Không biết vì lí do gì mà họ lại cùng chuyển động, môi họ chạm nhẹ vào nhau và không biết có phải do sự hấp dẫn vô hình từ đối phương không, nhưng nụ hôn đó không có vẻ gì là sẽ dứt nếu Joo Hyun không cần không khí để thở… Khi nụ hôn kết thúc cũng là lúc cô gần như phải nhờ Yuri đỡ mới có thể đứng vững được.

    “Chị đã yêu ai bao giờ chưa Yuri?” Joo Hyun tựa đầu vào vai Yuri và hỏi, Yuri luôn phải tự hỏi lại chính mình mỗi khi nhận được những câu hỏi thế này. Nó thật sự rất khó, vì yêu là thế nào…

    Cả hai người họ đều mơ hồ không rõ…

    “Trong quá khứ thì chưa, nhưng hiện tại, chị không rõ…”


    ------------------

    Sponsored content


    [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3) Empty Re: [FANFIC][PG][LONGFIC] Secret (chap 3)

    Post by Sponsored content


      Current date/time is 2024-05-10, 03:15